“Lá thư gửi Mẹ!” – Giải Nhất

Lá thư thứ 50:

giai 1

Đà Nẵng, ngày 10 tháng 10 năm 2023.

Gửi Bà Nội kính yêu!

Con là Lương đây – đứa cháu nội mà lúc nào cũng làm bà phải bận lòng, lo lắng đây. Hôm nay là tròn 2 tháng con rời xa vòng tay của bà để đặt chân đến một thành phố xa lạ để tiếp tục với việc học tập.

Sắp đến 20/10 rồi bà nhỉ! Đó là ngày đặc biệt nhất để tôn vinh người phụ nữ Việt Nam và đặc biệt hơn cả là dịp để những người con, người cháu bày tỏ lòng biết ơn, những lời yêu thương của mình đối với người bà, người mẹ của mình. Hôm nay trường con tổ chức cuộc thi viết “ Lá thư gửi mẹ “ mà con lại cảm thấy chạnh lòng bà ạ. Từ lâu con đã mất đi cảm giác được mẹ bên cạnh, quan tâm, lo lắng. Nhưng bà biết không, khi đọc được nội dung của cuộc thi ý nghĩa này người đầu tiên mà con nghĩ đến chính là bà ạ.

Từ lúc con học lớp 2 vì bố mẹ không còn chung sống với nhau và mỗi người một nơi, mà con được sống với ông bà nội. Một đứa trẻ đáng lẽ sẽ được sống trong một gia đình trọn vẹn hạnh phúc chính lúc ấy nó lại phải in hằn trong tuổi thơ của nó rằng nó sẽ phải sống thiếu tình thương của bố mẹ. Không biết từ lúc nào con cảm thấy tự ti về hoàn cảnh gia đình của mình. Con không dám chia sẻ, tâm sự với ai. Con bắt đầu khó gần, ít nói đến mức ai cũng than thở với bà rằng sao con bé ấy bữa nay trông nó lầm lì thế. Con đi học mà con sợ các bạn biết các bạn sẽ cười nhạo con. Nhưng rồi nhờ những lời động viên, sự quan tâm, lo lắng của bà mà con đã dần nguôi ngoai. Vì con thiếu tình thương của mẹ nên bà thương con lắm.

Nhà mình làm nông nên cũng chẳng khá giả gì, từ khi ông mất bà lại thêm vất vả, gánh nặng hơn. Nhưng bà cũng vẫn cố gắng lo cho con đầy đủ không thiếu thứ gì để con không phải thua thiệt với các bạn cùng trang lứa. Ngày khoẻ cũng như ngày ốm, lúc nào bà cũng chăm lo cho con từng tí một từ miếng ăn đến giấc ngủ. Nhiều khi có miếng gì ngon bà cũng chẳng dám ăn mà để dành cho cháu. Nhiều lúc con hỏi bà cũng bảo bà ăn rồi, nhưng con biết. Con biết nhiều lúc con khiến bà rất buồn và phiền lòng vì con. Bà hay la hay mắng nhưng chỉ vì bà thương cháu nhưng con lại vì tính trẻ con mà cãi lại bà. Nhiều lúc con biết mình sai mà con lại không bao giờ dám nói ra lời xin lỗi. Bà còn nhớ không, ngày con đi thi Tốt nghiệp THPT, bà không biết đi xe máy nhưng bà nói với con rằng bà sẽ đi cùng con, bà đứng ở cổng trường cũng được nhưng bà mới yên tâm. Đáng lẽ ra tuổi của bà bây giờ là để nghỉ ngơi nhưng vì lo cho con cho cháu nên bà vẫn phải vất vả lam lũ, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nắng mưa không kể sáng tối lúc nào bà cũng tất bật ngoài đồng. Con thương bà nhiều lắm nhưng con giận bản thân mình vì chưa làm gì được để phụ giúp, đỡ đần cho bà. Con biết con lo một thì bà lo mười. Nên lúc nào con cũng đặt mục tiêu mình phải ngày càng cố gắng thật nhiều hơn nữa để bao nhiêu hy vọng bà đặt vào con được đền đáp.

Bà còn nhớ con từng nói với bà rằng con sẽ cố gắng học thật giỏi để kiếm được thật nhiều tiền và mua nhà ở thành phố để đón bà lên ở cùng không? Nhưng bây giờ con lên thành phố con cảm thấy cuộc sống lúc nào cũng xô bồ, vội vã quá bà ạ, con nhớ nhà, nhớ những bữa cơm quê tuy đơn sơ giản dị nhưng lúc nào cũng ấm cúng. Bà nuôi con biết bao nhiêu năm để hôm nay con đã chính thức bước vào ngưỡng cửa đại học và trở thành một cô sinh viên mà chưa bao giờ con nói được một lời yêu thương, một tiếng cảm ơn nào với bà cả. Nhờ cuộc thi này mà hôm nay con mới có đủ can đảm để nói với bà rằng “hạnh phúc nhất của con là được có bà” – Là bà, nhưng bà vừa làm bà vừa làm mẹ, trọng trách nặng nề nhưng bà không một lời than vãn.

CON YÊU BÀ

Con mong ông trời thương bà luôn cho bà sức khoẻ để bà sẽ mãi bên cạnh con!

Cháu của bà – Nguyễn Thị Lương